I. Cựu Ước.-- Hê-nóc rao truyền lời tiên tri (Giu-đe 14,15). Nô-ê rao giảng đạo công bình (II Phi-e-rơ 2:5). Vậy biết sự truyền đạo từ xưa đã có rồi. Duy việc Ðức Chúa Trời phán biểu Giô-na đi dến thành Ni-ni-ve để khuyên dạy dân đó mới là bước đầu đi giảng đạo cho dân ngoại. Nầy, dân Y-sơ-ra-ên, mỗi khi nhóm họp trọng thể, dầu có lệ thầy tế lễ đọc luật pháp thật đấy (Phục truyền luật lệ ký 31:9-13; II Các vua 23:2), song chưa hề có lời rao giảng gì khác. Kịp đến đời E-xơ-ra chủ trương rằng, khi nhóm cuộc thờ phượng , thầy tế lễ đem một đoạn luật pháp ra đọc trước dân chúng, rồi cắt nghĩa ra (Nê-hê-mi 8:). Về sau, các nơi xây dựng nhà hội, cứ nhằm ngày Sa-bát, chẳng những có người đọc Luật pháp, giảng Cựu-Ước, mà lại nói thêm những lời khuyên lơn nữa.
II. Tân-Ước.-- Trước Chúa Jêsus đã có Giăng Báp Tít giảng đạo ở đồng vắng. sau khi Giăng bị tù, Chúa Jêsus mới rao truyền Tin lành (Ma-thi-ơ 3:17; Mác 1:14,15). Ngài thường vào các nhà hội mà giảng đạo (Ma-thi-ơ 4:23; Mác 1:21; 6:2; Giăng 6:59; 18:20). Có khi, theo lệ, Ngài lấy đầu đề trong sách tiên tri mà giảng dạy mọi người (Lu-ca 4:16-21). Có khi không câu nệ theo đề mục nào cả, Ngài cứ tùy từng lời mà ban lời dạy dỗ, ý Ngài thế nào thì cứ giảng dạy thế ấy. Còn sự giảng đạo của các Sứ đồ thì trong sách Công vụ các sứ đồ có chép nhiều rồi. Ðối với người Do thái, các Sứ đồ thường trưng dẫn Cựu-Ước để chứng tỏ sự thực (Công vụ các sứ đồ 2:16,25,34; 3:22; 8:32; 13:40,47; 15:15). Ðối với dân ngoại, các Sứ đồ không dẫn dùng Cựu-Ước (Công vụ các sứ đồ 17:28). Hội Thánh đời Tân-Ước, những người truyền đạo cốt ở ơn tứ Chúa ban cho, chớ không ở chức vụ của người. Cho nên không cứ ai, hễ nếu được ơn ban, thì liền có thể truyền đạo hoặc nói tiên tri. Coi I Cô-rinh-tô 14:31; II Ti-mô-thê 4:2 và Công vụ các sứ đồ 8:4 thì biết ai nấy đều nên làm trọn trách nhiệm truyền đạo.