Tuyết. Neige.

        



      Mặc dầu thường qua mùa Ðông không có tuyết, song chừng tháng giêng, tháng hai, tuyết sa xuống các miền núi Pha-lê-tin, như ở Sépphoris trong Ga-li-lê, Na-xa-rét, Giê-ru-sa-lem và Hếp-rôn. Có khi tuyết sa xuống vực nơi chơn núi, dầu có "ẩn ở trong" (Gióp 6:16) lòng khe, song ít khi đọng lại quá một ngày. Trên núi Li-ban thấy tuyết ở các chỗ cao và trong các khe muộn tới mùa Hè, còn đỉnh núi Hẹt-môn thì quanh năm tuyết phủ. Tuyết trên các núi là nguồn của nước các suối từ mùa Xuân qua cả mùa Hè khô cạn. Nếu tuyết sa ít, ắt thiếu nước ở các dòng (Giê-rê-mi 18:14). Trong các hang thường thấy một số lớn tuyết đọng lại từ mùa Ðông, đến mùa Hè, người ta đem về dùng thế nước đá làm cho đồ uống mát mẻ (Châm Ngôn 25:13).
       Kinh Thánh thường dùng tuyết chỉ bóng về tiêu chuẩn sự trắng và biểu hiệu sự tinh sạch (Xuất Ê-díp-tô ký 4:6; Thi Thiên 51:7; Ê-sai 1:18; Ca Thương 4:7; Ða-ni-ên 7:9; Ma-thi-ơ 28:3; Khải Huyền 1:14). Nói theo thi ca, tuyết là từ nơi kho của Ðức Chúa Trời (Gióp 38:32), theo mạng lịnh Ngài sa xuống (Gióp 37:6; Thi Thiên 147:16), cũng bày tỏ vinh hiển Ngài (Thi Thiên 148:8), và làm nên ý chỉ Ngài (Ê-sai 55:10,11). Mùa gặt tuyết sa (Châm Ngôn 26:1) cũng như kẻ ngu dại được vinh hiển, không phải là sự nên có. Giá trị của tuyết là làm cho đất được ướt và mát mẻ (Ê-sai 55:10). Tuyết sạch tan thành nước trong dùng giặc quần áo rất tốt (Gióp 9:30).

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.