Là thứ kim khí giá trị nhứt vì màu sắc, lóng lánh, nặng, dễ kéo thành chỉ, và có nhiều công dụng khác. Bởi vậy, vàng dùng làm biểu hiệu sự tinh sạch (Gióp 23:10), và sự cao thượng (Ca Thương 4:1). Vàng được biết ngay từ hồi sớm nhứt (Sáng thế ký 2:11). Vàng được dùng làm đồ trang sức, v.v. (Sáng thế ký 24:22). Người đời thái cổ không biết đúc tiền cho đến thời kỳ sau; trên các mộ người Ai-cập xưa, vàng được bày tỏ như cân thành nhẫn để dùng vào việc thương mại (So Sáng thế ký 43:21). Vàng hồi xưa rất là dư dật (I Sử ký 22:14; II Sử ký 1:15; 9:9; Ða-ni-ên 3:1; Na-hum 2:9); song ấy không làm giảm giá trị, vì người giàu có tiêu thụ nhiều vàng để mua đồ đạc, v.v. (I Các vua 6:22; Nhã Ca 3:9,10; Ê-xơ-tê 1:6; Giê-rê-mi 10:9). Những xứ chính sản xuất vàng xưa là A-ra-bi, Sê-ba, và Ô-phia (I Các vua 9:28; 10:1; Gióp 28:16). Các xứ khác khai mỏ vàng là U-pha (Giê-rê-mi 10:9; Ða-ni-ên 10:5), và Phạt-va-im (II Sử ký 3:6). Những phương pháp chế luyện kim khí nói đến trong Thi Thiên 66:10; Châm Ngôn 17:3; 27:21; và Ê-sai 46:6 nói đến nghề thợ kim hoàn (so Các quan xét 17:4) được nói đến trong sự bọc vàng lá cho các hình tượng.
Xuất Ê-díp-tô ký 25:1.-- Tiến sĩ Scofield chú thích nghĩa bóng vàng là thần tánh của Ðức Chúa Trời: tỏ ra trong sự vinh hiển Ngài.