I. Cựu Ước dạy về sự vâng phục.-- Con cái nên vâng phục cha mẹ (Phục truyền luật lệ ký 21:18,19). Nhơn dân nên vâng phục các nhà cầm quyền (Rô-ma 13:1-7, v.v.). Song Kinh Thánh nói sự vâng phục trọng yếu hơn hết là vâng phục Ðức Chúa Trời. Sa-mu-ên rằng: "Ðức Giê-hô-va há đẹp lòng của lễ thiêu và của lễ thù ân bằng sự vâng theo lời phán của Ngài ư? Vả, sự vâng lời tốt hơn của tế lễ, sự nghe theo tốt hơn mỡ chiên đực" (I Sa-mu-ên 15:22; xem Giê-rê-mi 11:7). Áp-ra-ham vì vâng theo mà được phước (Sáng thế ký 22:18; 26:5). Chi phái Y-sơ-ra-ên ví bằng vâng theo Ðức Chúa Trời cũng sẽ được phước (Xuất Ê-díp-tô ký 19:5; 24:7; Phục truyền luật lệ ký 11:27,28; 30:1-10; Ê-sai 1:19; Xa-cha-ri 6:15); nếu không vâng theo Ngài, thì sẽ bị hình phạt nặng và nước sẽ phải diệt mất (Phục truyền luật lệ ký 8:20; 11:28; 28:62; Lê-vi ký 26:14; I Sa-mu-ên 12:15; Nê-hê-mi 9:16,17,26; Giê-rê-mi 9:13; 11:1-8; 12:17; 18:10; Ê-sai 65:12). Dân Y-sơ-ra-ên phải chịu mọi tai vạ, nào lưu lạc 40 năm trong đồng vắng (Giô-suê 5:6), nào không xua đuổi hết được người xứ Ca-na-an (Các quan xét 2:2,3), nào bị phu tù đến Ba-by-lôn (II Các vua 18:12; xem Nê-hê-mi 9:17; Sô-phô-ni 3:2; Ê-sai 42:24; Ða-ni-ên 9:10,11). Ấy đều vì cớ không vâng theo Chúa. Nhưng nếu họ biết hối tội; thật lòng trở lại cùng Ngài thì sẽ lại được thương xót (Phục truyền luật lệ ký 4:30; 30:2,8; Giê-rê-mi 3:13,14; 26:13). Ví bằng họ cứ cứng cỏi như Pha-a-ôn (Xuất Ê-díp-tô ký 5:2), và trái nghịch như vua Sau-lơ (I Sa-mu-ên 15:19,20; 28:18), thì rốt cuộc vẫn bị Chúa bỏ.
II. Sự vâng phục của Ðấng Christ.-- Ðấng Christ, từ thơ ấu, đã giữ bổn phận vâng phục. Sau khi Ngài sanh được tám ngày, cha mẹ Ngài theo lệ làm phép cắt bì cho Ngài (Lu-ca 2:21). Mỗi năm, Ngài lên thành Giê-ru-sa-lem giữ lễ Vượt qua (Lu-ca 2:41). Khi lớn, chính Ngài cũng giữ lễ (Giăng 2:23; 5:1; 7:2,10; Ma-thi-ơ 26:17). Ngài đến cùng Giăng Báp Tít, chịu lễ báp-têm để làm trọn mọi việc công bình (Ma-thi-ơ 3:15), Ngài hiếu kính cha mẹ (Lu-ca 2:51), tuân giữ luật Môi-se (Lu-ca 5:14; 17:14), và giữ ngày Sa-bát (Lu-ca 4:16,31; Mác 6:2). Vậy nên Ngài phán: "Ta đến để làm cho trọn luật pháp" (Ma-thi-ơ 5:17). Phao-lô cũng nói: "Ðấng Christ là sự cuối cùng của luật pháp" (Rô-ma 10:4). Dầu là Con Ðức Chúa Trời, Ngài cũng phải chịu khó khăn, khổ sở mà học vâng phục (Hê-bơ-rơ 5:8). Ngài chết trên thập tự, đó là sự vâng phục lớn nhứt; Ngài thường nói mình phó sự sống, vâng mạng Ðức Chúa Cha (Giăng 10:18; 6:38; 14:31; 19:30). Coi đó, thì Chúa Jêsus vâng phục đến nỗi dâng mình làm của tế lễ để chuộc tội bội nghịch cho loài người (Rô-ma 5:19); thật là phép mầu cứu rỗi vậy.
III. Tân Ước dạy về sự vâng phục.-- Luận về các vấn đề hiếu kính cha mẹ, Tân Ước giống với Cựu Ước (Ê-phê-sô 6:1,5; Xuất Ê-díp-tô ký 20:12; I Phi-e-rơ 3:6). Duy có điều rất cần là chẳng những nên vâng phục Ðức Chúa Trời mà lại nên vâng theo Ðấng Christ nữa. Vì Ðấng Christ là Chúa ta, là Thầy ta, treo cao gương sáng; ta nên soi chung lắm (Giăng 13:15). Coi kìa, Ngài phán cùng môn đồ rằng: "Nếu các ngươi vâng giữ các điều răn của ta, thì sẽ ở trong sự yêu thương ta" (Giăng 15:10). Người ta nếu bắt chước Ðấng Christ trọn lành, thì có thể trọn lành mà bắt chước Ðức Chúa Cha (Ma-thi-ơ 5:48). Phao-lô nói môn đồ nên "bắt hết các ý tưởng làm tôi vâng phục Ðấng Christ" (II Cô-rinh-tô 10:5). Phàm kẻ không vâng theo Chúa thì sẽ phải chịu hình phạt nặng (Hê-bơ-rơ 2:2; II Tê-sa-lô-ni-ca 1:8,9). Về lẽ đạo vâng phục, nói tóm một lời là: Tin Ðấng Christ! (Rô-ma 1:5; 16:26; xem Công vụ các sứ đồ 6:7; Hê-bơ-rơ 11:8).