Là phương pháp bởi đó các xác chết được giữ khỏi sự thối nát và hư đi. Ấy rất thường thấy giữa vòng người Ai-cập, và ấy là có quan thiệp với dân nầy mà nói đến sự xông thuốc thơm hai lần trong Cựu Ước (Sáng thế ký 50:2,26). Về lối xông xác của người Ai-cập còn lại hai truyện rất tỉ mỉ, dầu tiểu tiết có khác nhau, song có một sự thỏa hiệp chung. Sử gia Hérodote mô tả ba lối, thay đổi trong sự đầy trọn và sự chi tiêu, và thực hành bởi những người vẫn thường được huấn luyện cho nghề nghiệp đó và có óc sáng kiến trong các bí thuật truyền lại từ các tổ tông họ.
Những người xông xác trước nhứt lấy óc ra bằng lỗ mũi, bởi một móc sắt cong, và làm tiêu phần còn lại bằng cách tiêm thuốc chua cay. Kế đó, người ta rạch theo cạnh sườn bằng một thứ đá Ê-thi-ô-bi, và lấy ra cả ruột. Miệng lỗ đó thì rửa sạch bằng rượu cây kè, và sau đó được kỳ sạch bằng thuốc thơm. Rồi đó, người ta nhét đầy một dược, quế bì, và mấy thứ thuốc thơm khác trừ nhũ hương. Sau hết, thân thể được khâu lại và ngâm trong thán toan (natron) 70 ngày. Kỳ hạn 70 ngày đã trọn, những người ướp xác và băng bó bằng vải gai, cắt thành từng miếng hẹp và thấm thuốc thơm. Người ta giao xác cho người nhà kẻ chết, họ lo sửa soạn một hòm gỗ, làm thành hình người trong đó để xác chết vào, và đặt ở một chỗ dựa vào tường của phòng mồ mả.
Lối xông xác thứ nhì giá độ chừng 20 min. Bằng lối đó không có mổ xẻ thân thể, cũng không moi ruột ra, song người ta chích dầu bá hương vào bao tử. Dầu bị ngăn trở không chảy ra được, và thân thể được ngâm trong thán toan một số ngày nhất định. Ngày cuối cùng lấy dầu ra, thì cũng theo đó ra cả bao tử và ruột tiêu đi, còn thịt thì nát bởi diêm toan, không còn gì ngoài da và xương. Người ta giao thân thể đó cho bà con người chết.
Lối thứ ba, mà người nghèo nhứt dùng, giá rẻ là trải ruột bằng thứ nước pha bằng lá nhục quế, và ngâm vào thán toan ít ngày. Dường như người Hê-bơ-rơ không thường giữ xác chết như vậy.