BÙA ĐEO



Thánh Kinh có ghi chép nhân dân xưa có đeo bùa. EsIs 3:20, Gie Gr 8:17, TrGv 10:11 đề cập đến từ “Labash” và Việt ngữ dịch là Bùa đeo.
Nhân dân Cận đông thường đeo bùa để trừ ma quỷ và bệnh tật. Hình dạng thì nhiều làm bằng sành, sứ, đá, ngọc hoặc các thứ trái cây, vật thần, hay chỉ là một cuộn giấy có ghi câu bùa chú. Người ta đeo nơi cổ.
Mục đích đeo bùa để ếm chú, trừ tà ma, tránh khỏi bệnh tật, khỏi bị rắn cắn v.v… (
EsIs 3:21). Đồ trang sức bằng lưỡi liềm cũng là bùa đeo (Cac Tl 8:21). Nhiều thứ bùa đeo khác được kể ra ở EsIs 3:20EsIs 18:23.
Người Hê-bơ-rơ chống đối phong trào đeo bùa (
EsIs 3:18-23). Nhưng trong đời Mắc-ca-bê ông đã tìm thấy binh lính ông tử trận có đeo bùa. Con rắn bằng đồng của Mô-se về sau cũng bị hủy đi vì sợ nhân dân mê tín dị đoan mà thờ lạy nó.
Các nhà khảo cổ học cũng đã tìm thấy những thứ bùa của nhân dân Cận đông xưa làm ra để đeo. Chắc chúng ta không thể kể hết.
Đây là một sự mê tín dị đoan mà tin vào cục đá, vào lưỡi liềm, viên ngọc, cây gỗ có nhiều quyền hay có thần ngự trong đó có thể trừ đuổi tà ma bảo vệ mình được.
Một khi các con cái Chúa đã tín nhận Ngài nhận được sự sáng của Giê-xu Krit, đứng vững trên các giáo lý đạo chánh thì không tin nhảm, đi trong sự tối tăm nhưng hằng bước đi trong sự sáng của Đức Chúa Trời Ba Ngôi. 

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.