BUỒN BÃ, BUỒN RẦU (Sự)

Trong những câu ở IICo 2Cr 7:9-11 Phao-lô có đề cập đến từ “Buồn bã” vì tội lỗi, vì sai lầm dẫn đến sự ăn năn “Vì tôi làm buồn bã anh em bởi bức thư, vì tôi nhận thấy bức thư ấy chỉ làm cho anh em buồn bã một thời gian thôi. Bây giờ tôi vui mừng không phải vì anh em đã buồn bã nhưng vì anh em đã buồn bã để ăn năn, vì anh em buồn bã theo ý Đức Chúa Trời hầu anh em không vì chúng tôi mà thiệt gì cả vì sự buồn bã theo ý Đức Chúa Trời tạo nên sự ăn năn, sự ăn năn đưa đến sự cứu rỗi là điều chẳng gây nên sự hối tiếc nào; nhưng sự buồn bã của thế gian tạo nên sự chết. Vì kìa chính cái buồn bã ấy là cái buồn bã theo ý của Đức Chúa Trời đã tạo nên trong anh em sự ân cần, sự bào chữa mình, sự công phẫn, sự sợ hãi, sự mong mỏi, sự sốt sắng, sự báo thù là dường nào! Trong tất cả mọi sự anh em đã tỏ mình thanh sạch trong vấn đề ấy”. Buồn bã tức đau buồn vì tội lỗi làm Chúa không đẹp lòng mình. Khi chúng ta nghiên cứu, phân tách vấn đề ăn năn vì hai duyên cớ:
(1) Người ấy cảm nhận mình có tội trước mặt Đức Chúa Trời nên sợ hãi sự hình phạt của Ngài.
(2) Người ấy biết mình phạm tội với một Đức Chúa Trời công bình và thánh khiết.
Trong thời Trung cổ, Giáo hội dùng từ liệu sám hối, thống hối trước, sau đó mới buồn bã mà ăn năn. Duyên cớ khiến một tội nhân ăn năn vì hậu quả của tội lỗi không tốt đẹp gì. Thứ hai là tỏ ra thái độ của tội nhân nên vẫn còn có lòng thương yêu Chúa, Đấng đã xả thân cứu mình. Vậy nên khi Cơ-đốc nhân lầm lỡ vấp ngã, phạm tội với Chúa mình, đau đớn, buồn bã, xưng tội và ăn năn thành thật với Chúa, quyết tâm lìa bỏ thì Chúa tha thứ cho. 

Hội Thánh KiềnBái's blog© 2013. Được tạo và lưu trữ bởi Bùi Qúy Đôn. Tài liệu có thể được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau.