Thánh Kinh Cựu ước đề cập đến từ “Giàu
có, sự (Hayil). SaSt 34:29 và Tân ước
Euporia (Cong Cv 19:25) chỉ muốn miêu
tả về một cuộc sống dễ chịu, nhàn hạ. Tuy nhiên, Chính nghĩa của nó là có nhiều
của cải quý giá. Người ta cũng tin tưởng một người giàu có là một người được
Đức Chúa Trời ban phước (ISa1Sm 2:7, TrGv 5:19).
Tuy Thánh Kinh cũng cảnh cáo rằng của cải hay sự giàu có ngăn trở con người
nhận sự cứu rỗi. Người giàu có khó vào Nước Đức Chúa Trời. Sự tham lam tiền bạc
là cội rễ mọi điều ác. Con người không nên để của cải hay sự giàu có sai khiến
mình.
Sự nghèo khổ làm cho mọi người lo âu buồn thảm, nhưng sự giàu có mang lại cho con người lắm hiểm họa có nhiều khi đe dọa mạng sống mình nữa.
Có lần Chúa Cứu thế Giê-xu Krit đã lên án cho người giàu có kia chỉ lo xây dựng kho tàng, vựa lẫm mà không nhớ đến Đức Chúa Trời và người nghèo khổ, đói khát.
Các thánh đồ như sứ đồ Phao-lô, sứ đồ Gia-cơ cũng cảnh cáo những người giàu có, tích lũy nhiều của cải nhưng không kính sợ Chúa và thương yêu người ITi1Tm 6:17, Gia Gc 5:1-3). Sự giàu có của cải xúi giục con người phạm tội nặng. Người giàu có chỉ tin cậy của cải mình mà quên Đức Chúa Trời là Đấng dựng nên các của cải ấy (ChCn 18:11, 28:11). Sự giàu có, của cải, vàng bạc, ngọc ngà, không phải là tội lỗi. Khi người ta quá tham lam, ham về sự giàu có của cải mà quên bỏ Đức Chúa Trời là tội nặng. Khi người dùng nhiều phương cách độc ác, mưu mẹo xấu xa v.v… để làm giàu có, để thâu nhận nhiều của cải v.v… mới là tội lỗi.
Sự giàu có của cải xúi giục con người lên mình, kiêu ngạo, khoe khoang, ích kỷ ITi1Tm 6:17, LuLc 12:19).
Cuối cùng người giàu có không tin thờ Chúa phải ở nơi có lửa cháy phừng phừng. Người nghèo nàn biết tin thờ Chúa thì được ở trong Nuớc Chúa (LuLc 16:19-31).
Sự nghèo khổ làm cho mọi người lo âu buồn thảm, nhưng sự giàu có mang lại cho con người lắm hiểm họa có nhiều khi đe dọa mạng sống mình nữa.
Có lần Chúa Cứu thế Giê-xu Krit đã lên án cho người giàu có kia chỉ lo xây dựng kho tàng, vựa lẫm mà không nhớ đến Đức Chúa Trời và người nghèo khổ, đói khát.
Các thánh đồ như sứ đồ Phao-lô, sứ đồ Gia-cơ cũng cảnh cáo những người giàu có, tích lũy nhiều của cải nhưng không kính sợ Chúa và thương yêu người ITi1Tm 6:17, Gia Gc 5:1-3). Sự giàu có của cải xúi giục con người phạm tội nặng. Người giàu có chỉ tin cậy của cải mình mà quên Đức Chúa Trời là Đấng dựng nên các của cải ấy (ChCn 18:11, 28:11). Sự giàu có, của cải, vàng bạc, ngọc ngà, không phải là tội lỗi. Khi người ta quá tham lam, ham về sự giàu có của cải mà quên bỏ Đức Chúa Trời là tội nặng. Khi người dùng nhiều phương cách độc ác, mưu mẹo xấu xa v.v… để làm giàu có, để thâu nhận nhiều của cải v.v… mới là tội lỗi.
Sự giàu có của cải xúi giục con người lên mình, kiêu ngạo, khoe khoang, ích kỷ ITi1Tm 6:17, LuLc 12:19).
Cuối cùng người giàu có không tin thờ Chúa phải ở nơi có lửa cháy phừng phừng. Người nghèo nàn biết tin thờ Chúa thì được ở trong Nuớc Chúa (LuLc 16:19-31).