Thánh Kinh dạy loài người đừng kheo
khoang, nhưng hãy qui tụ sự vinh quang lên Đức Chúa Trời Gia-vê là Đấng thành
toàn mọi sự trong và cho chúng ta là bởi quyền năng Ngài.
Cơ-đốc nhân khoe khoang như tự cho mình đã có quyền, có sức làm được điều nầy điều nọ. (Gie Gr 9:23, Thi Tv 52:1, 49:7, PhuDnl 8:11-18).
Đức Chúa Trời là Đấng khôn ngoan ban sự khôn ngoan, thông minh cho con người làm được điều nào đó thì hãy cảm tạ Chúa và chớ khoe khoang. (IVua 1V 20:12, Gia Gc 4:15,16). Cơ-đốc nhân hằng cầu xin Chúa ban cho mình sự khôn ngoan từ trên cao và chỉ nương cậy nơi ân sủng Ngài thôi (Gie Gr 9:24, Thi Tv 118:8, ICo1Cr 1:31).
Về các ân phước thuộc linh Chúa ban cho dân sự Chúa (cả Hội Thánh và dân I-xơ-ra-ên) thì không ai dám lên mình khoe khoang đó là sức lực, tài năng mình cả (PhuDnl 7:7,8) nhưng mỗi chúng ta tâm niệm nhận biết rằng mọi ân lành, ân tứ là Chúa Cha ban cho qua Đấng Krit (Tit Tt 3:5 (Eph Ep 2:9, ICo1Cr 1:26-29).
Nhưng chúng ta nên khoe khoang về Đức Chúa Trời Ba Ngôi, về các ơn lành và phước lạ của Chúa mà chúng ta được kinh nghiệm; khoe khoang về Chúa tức ca ngợi, tôn vinh, chúc tụng Ngài.
Sự vinh quang Cơ-đốc nhân chỉ ở nơi và trong thập tự giá thôi (GaGl 6:14), Kinh nghiệm cần có kết quả (RoRm 5:1-3).
Dầu thánh Phao-lô suốt qua một chức vụ thánh đầy dẫy gian khổ, các sự vinh quang, phần thưởng ông rất lớn, nhưng ông từ chối không dám khoe khoang hoặc nhận lời khen ngợi của loài người vì rất nguy hiểm, tai hại. Sự khoe khoang phát xuất từ sự kiêu ngạo. Vì Thánh Kinh dạy “sự kiêu ngạo đi trước sự bại hoại theo sau”.
Cơ-đốc nhân khoe khoang như tự cho mình đã có quyền, có sức làm được điều nầy điều nọ. (Gie Gr 9:23, Thi Tv 52:1, 49:7, PhuDnl 8:11-18).
Đức Chúa Trời là Đấng khôn ngoan ban sự khôn ngoan, thông minh cho con người làm được điều nào đó thì hãy cảm tạ Chúa và chớ khoe khoang. (IVua 1V 20:12, Gia Gc 4:15,16). Cơ-đốc nhân hằng cầu xin Chúa ban cho mình sự khôn ngoan từ trên cao và chỉ nương cậy nơi ân sủng Ngài thôi (Gie Gr 9:24, Thi Tv 118:8, ICo1Cr 1:31).
Về các ân phước thuộc linh Chúa ban cho dân sự Chúa (cả Hội Thánh và dân I-xơ-ra-ên) thì không ai dám lên mình khoe khoang đó là sức lực, tài năng mình cả (PhuDnl 7:7,8) nhưng mỗi chúng ta tâm niệm nhận biết rằng mọi ân lành, ân tứ là Chúa Cha ban cho qua Đấng Krit (Tit Tt 3:5 (Eph Ep 2:9, ICo1Cr 1:26-29).
Nhưng chúng ta nên khoe khoang về Đức Chúa Trời Ba Ngôi, về các ơn lành và phước lạ của Chúa mà chúng ta được kinh nghiệm; khoe khoang về Chúa tức ca ngợi, tôn vinh, chúc tụng Ngài.
Sự vinh quang Cơ-đốc nhân chỉ ở nơi và trong thập tự giá thôi (GaGl 6:14), Kinh nghiệm cần có kết quả (RoRm 5:1-3).
Dầu thánh Phao-lô suốt qua một chức vụ thánh đầy dẫy gian khổ, các sự vinh quang, phần thưởng ông rất lớn, nhưng ông từ chối không dám khoe khoang hoặc nhận lời khen ngợi của loài người vì rất nguy hiểm, tai hại. Sự khoe khoang phát xuất từ sự kiêu ngạo. Vì Thánh Kinh dạy “sự kiêu ngạo đi trước sự bại hoại theo sau”.