Khi Chúa Giê-xu tại thế, Ngài vừa giảng
dạy vừa làm nhiều phép lạ, dấu kỳ và dân chúng kinh ngạc, kinh hãi, khiếp sợ
hoặc ngạc nhiên (Mac Mc 1:27- Thambein, Mac Mc 2:12-existanai). Họ nhìn thấy phép lạ thì liên hệ đến
cảm xúc họ nên họ kinh ngạc hoặc khiếp sợ và ngạc nhiên (Mac Mc 5:20- Ekplessesthai). Họ lấy làm lạ lùng về điều Chúa đã
làm (Mac Mc 1:22- Thauma-Zein)
sinh ra sự sợ hãi trong tâm linh họ và họ kinh sợ tôn thờ Đức Chúa Trời (Mac Mc 4:41-phobeisthai). Những động từ hoặc từ ngữ trích ra ở
trên nhấn mạnh đến bản chất đầy quyền năng của Lời và công việc của Chúa Giê-xu
giảng dạy và thi thố giữa dân Ngài. Ba sách Tin Lành Cộng quan đã thường dùng
đến động từ hay từ ngữ nầy: Mat
Mt 8:10,
Mac Mc 6:6 nói Chúa “lạ lùng” về dân sự. “Thaumazein” nhấn
mạnh về một phản ứng khi người ta thấy việc lạ lùng hoặc kinh ngạc. Khi Chúa
Giê-xu ở trong vườn Ghết-sê-ma-nê cũng kinh ngạc và thảm não (Mac Mc 14:33). Các nhà viết sách Tin Lành diễn tả sự cảm xúc khi
một việc lạ lùng, đột ngột thì kinh ngạc, kinh hãi (Mac Mc 16:5,6, 9:15).