Đức Chúa Trời Gia-vê là một Đức Chúa
Trời vui vẻ, vui mừng (Thi Tv 104:31). Sự vui mừng
của Gia-vê là sức lực của Tôi con Chúa (NeNe
8:10.
Chính Chúa ban cho Cơ-đốc nhân sự vui mừng (Thi
Tv 4:7,
TrGv 2:20).
Niềm vui mừng là bông trái của Thánh Linh (GaGl
5:22).
Trong Thánh Kinh Cựu và Tân ước có đề cập nhiều lần từ Niềm, Sự vui mừng, đặc biệt là trong Thi thiên. Bốn sách Tin Lành cũng nói đến niềm vui mừng. Các thư tín của Phao-lô đã nhấn mạnh đến từ vui mừng, vui vẻ, Cứu Chúa Giê-xu Krit cũng nhiều lần đề cập đến từ nầy (Mat Mt 5:12).
Dầu vậy Thánh Kinh cũng phân biệt ba thứ vui mừng:
(1) Sự vui mừng hay niềm vui mừng tự nhiên, thỏa lòng hay thỏa mãn với địa vị, với điều mình đã có v.v… Con người vui mừng tự nhiên theo bản tánh thiên nhiên.
(2) Niềm vui mừng thuộc về đạo đức, luân lý: Một người hoà bình, thơi phơi, không hiềm thù ai, không căm giận, không tranh giành, ghen tị v.v… Trong tâm hồn vui mừng, khoan khoái luôn luôn nhắm vào việc đạo đức và vì mình đã làm được một vài việc thiện v.v…
(3) Niềm vui mừng thuộc linh, đây là niềm vui mừng trong đức tin, niềm vui mừng có hy vọng trong lai thế. Cơ-đốc nhân vui mừng vì đã tiếp nhận Chúa Giê-xu Krit làm Cứu Chúa, được sự sống, sự sống sung mãn, đắc thắng và sự sống đời đời. Linh hồn mình có một “chỗ đứng” trong Nhà Chúa trên trời.
Thánh Kinh Tân ước dầu có nhiều lần đề cập đến niềm vui mừng thì cũng đã nói rõ là của Đức Chúa Trời ban cho và linh hồn đương sự vui mừng, phước hạnh vì đã tiếp nhận tin Cứu Rỗi của Chúa (LuLc 2:10). Vả lại sự vui mừng như đã nói trên là bông trái của Thánh Linh ban cho. Trong Lai thế Cơ-đốc nhân trung thành sẽ vào vương quốc Chúa hưởng lấy “Sự vui mừng của Chúa” (Mat Mt 25:21,23). Đây là sự vui mừng mà Chúa Giê-xu đã nói “Sự vui mừng của Ta” (GiGa 15:11, 17:13).
Trong Thánh Kinh Cựu và Tân ước có đề cập nhiều lần từ Niềm, Sự vui mừng, đặc biệt là trong Thi thiên. Bốn sách Tin Lành cũng nói đến niềm vui mừng. Các thư tín của Phao-lô đã nhấn mạnh đến từ vui mừng, vui vẻ, Cứu Chúa Giê-xu Krit cũng nhiều lần đề cập đến từ nầy (Mat Mt 5:12).
Dầu vậy Thánh Kinh cũng phân biệt ba thứ vui mừng:
(1) Sự vui mừng hay niềm vui mừng tự nhiên, thỏa lòng hay thỏa mãn với địa vị, với điều mình đã có v.v… Con người vui mừng tự nhiên theo bản tánh thiên nhiên.
(2) Niềm vui mừng thuộc về đạo đức, luân lý: Một người hoà bình, thơi phơi, không hiềm thù ai, không căm giận, không tranh giành, ghen tị v.v… Trong tâm hồn vui mừng, khoan khoái luôn luôn nhắm vào việc đạo đức và vì mình đã làm được một vài việc thiện v.v…
(3) Niềm vui mừng thuộc linh, đây là niềm vui mừng trong đức tin, niềm vui mừng có hy vọng trong lai thế. Cơ-đốc nhân vui mừng vì đã tiếp nhận Chúa Giê-xu Krit làm Cứu Chúa, được sự sống, sự sống sung mãn, đắc thắng và sự sống đời đời. Linh hồn mình có một “chỗ đứng” trong Nhà Chúa trên trời.
Thánh Kinh Tân ước dầu có nhiều lần đề cập đến niềm vui mừng thì cũng đã nói rõ là của Đức Chúa Trời ban cho và linh hồn đương sự vui mừng, phước hạnh vì đã tiếp nhận tin Cứu Rỗi của Chúa (LuLc 2:10). Vả lại sự vui mừng như đã nói trên là bông trái của Thánh Linh ban cho. Trong Lai thế Cơ-đốc nhân trung thành sẽ vào vương quốc Chúa hưởng lấy “Sự vui mừng của Chúa” (Mat Mt 25:21,23). Đây là sự vui mừng mà Chúa Giê-xu đã nói “Sự vui mừng của Ta” (GiGa 15:11, 17:13).